watch sexy videos at nza-vids!
khong biet
Truyện sex người lớn

Bên trong cánh cửa, mẹ vẫn say sưa ngậm cặc gã thanh mền. Bà mút, thụt không ngừng. Bàn tay bà xoắn xuýt hai hòn dái gã, miệng bà phát ra những tiếng gầm gừ khoái lạc Phía trên, gã thanh niên nhắm nghĩen đôi mắt, hắn cũng rên rỉ suýt soa, vò rối mái tóc mẹ trong hai bàn tay. Bỗng mẹ ngẩng lên, mỉm cười âu yếm hỏi hắn: .
"Tuấn sướng không?"
"Sướng... Sướng lấm... Bú nữa đi..."
"Vậy đâu có công bình, Tuấn phải bú chị nữa chứ."
"Ừ, Tuấn bú..."

Gã nói xong cúi xuống bế mẹ lên. Tôi thầm phục sức mạnh của gã. Mẹ tuy không lớn con nhưng thân thể cũng đẫy đà nặng ký, vậy mà gã nhấc bổng mẹ khỏi mặt đất nhẹ như chơi, lại còn xoay ngược đầu bà xuống, chổng hai chân lên trần nhà trong tư thế trồng chuối ngược. Mẹ dạng rộng háng, âm hộ nung núc với hai mép lồi ra ướl nhẫy. Hắn kê miệng vào mồng đóc, đưa lưới liếm quanh rồi ngậm mút chùn chụt. Phía dưới, mẹ tiếp tục đẩy sâu con cặc hắn vào cuống họng, con cặc to và dài nhất tôi từng nhìn thấy từ trước đến bấy giờ. Một tay hắn vòng quanh eo ếch mẹ, siết mạnh, một tay dùng ngón cái ấn vào chỗ xương cụt của mẹ, xoáy xoáy rồi vuốt chậm theo đường rãnh của cột sống. Hắn lặp lại động tác này nhiều lần, cùng với chiếc lưỡi mềm mại uyển chuyển trên chiếc âm hộ có lẽ đang nở lớn và co giật đê mê. Tôi thấy mẹ rùng mình liên tiếp, bà nhả con cặc hán ra, bật kêu hoảng loạn:
"Á á Chết Chị chết... Chị chết... Tuấn ơi..."

Bà lại vục mặt xuống, kéo con cặc hắn qua một bên, ngậm gọn hai hòn dái, nhai nhai, đồng thời gầm gừ luôn miệng.

Tôi biết gã thanh niên chẳng phải tay vừa. Kinh nghiệm của hán chắc chắn vượt xa tôi. Nhìn cách hắn điểm huyệt, vuốt lưng, sử dụng đường lưỡi, tôi hiểu mình còn phải học hỏi bao nhiêu năm nữa mới hòng theo kịp.

Mẹ cứ thỉnh thoảng lại rùng mình run bần bật và la hoảng. Có lẽ hắn đã đưa bà lên cực điểm khoái lạc nhiều lần. Đến nỗi khi hắn đút cặc vào lồn bà, bắt đầu nhắp thì tôi thấy mặt mẹ đã tái mét, thất thần như một xác chết. Hắn vẫn bình tĩnh tiếp tục nhắp, không hùng hục ngay từ đầu như tôi, mà rất từ tốn, có phương pháp. Hắn từ từ rút cặc ra xa, cho đến khi qui đầu vừa chạm hai mép thì dừng lại bất thần đóng mạnh vào, đóng đến tận gốc. Mỗi vân hán đóng một phía, khi giật lên, khi chúc xuống, khi bên trái, khi bên phải. Rồi vẫn giữ con cặc trong vị thế sát tận gốc, hắn xoáy tròn hai mông như người ta sàng gạo. Tay hắn cũng chuyển động không ngừng, ngón cái như một mũi khoan, chà xát chỗ xương khu, cột sống, hai nách, hai bên hông mẹ. Miệng hắn cũng không chịu để yên, cúi ngậm môi mẹ, nút lưỡi, cán hai trái tai, liếm quanh gáy, thọc vào lỗ nhĩ, ngoáy. Từ trên đụ xuống một lát, hán nâng một chân mẹ gác lên vai, đụ nghiêng. Lật bà qua, vòng tay kéo mẹ chồm hổm, đụ từ phía sau đụ tới. Chưa xong, hắn đứng thẳng dậy, hai tay cầm hai ống quyển mẹ bành rộng háng, đưa cả thân thể bà lên xuống như người ta cử tạ. Mặt mẹ chà trên nệm, tay bà xoắn tấm ra trải gương, bà há miệng thở hồng hộc như ống thổi lò rèn. Cho đến khi chán chê mọi kiểu, hắn mới vừa cười vừa nói với mẹ:
"Đã chưa. Muốn Tuấn ra chưa?"
Mẹ gật đầu lia lịa, hổn hển:
"Ra đi... Trời... á... á... Tuấn ơi... Tuấn đụ sướng quá...Sướng quá..."
Hắn quỳ xuống, hai tay vẫn nầm hai chân bà, lật ngửa bà ra rồi kéo mạnh vào, đồng thời nấc dồn dập. Mẹ lại hét lên. Bỗng hán trân mình, mọi bắp thịt trên người nổi lên cuồn cuộn. Hắn rên:
"Ra... Tuấn ra, sướng quá chị ơi... Sướng quá chị ơi..."
Mẹ bật người ngồi dậy, chụp vội con cặc đang thẳng cứng, bóng nhẫy ngoạm vào miệng, tay bà thụt lia lịa, dồn tinh khí từ hai hòn dái ra, mút sạch.

Tôi rời mất khỏi lỗ khóa. Cặc tôi cũng cứng như một khúc củi, một chút nước trong nhỉ ra, ướt lạnh bên háng. Lão bộc nãy giờ đứng cạnh, không dám hò hé một lời. Khi thấy tôi thẳng người lên, lão nhìn tôi vẻ sợ hãi: "Cậu Hai. Cậu thông cảm cho già. Mợ cấm lão không được tiết lộ chuyện này với ai. Lão đâu dám không tuân lời.
Tôi vỗ vỗ bàn tay lên vai lão bộc, gật đầu:
"Tôi hiểu."
Rồi tôi kéo lão về phía hồ sen, cốt để mẹ đừng biết tôi có mặt quanh đây. Vừa đi tôi vừa hỏi lão:
"Chuyện xảy ra từ bao giờ?"
"Dạ, khoảng nửa tháng."
"Bác kể tôi nghe đầu đuôi đi."
"Dạ, hôm đầu tiên thằng Tuấn định lên thăm ông chủ nhưng ổng vắng nhà. Mợ tiếp hắn. Chẳng hiểu hai người làm sao mà hai ngày sau mợ xuống đây cho tôi bốn nghìn, nói từ nay mỗi lần thằng Tuấn đến mợ sẽ sử dụng nhà kho để hắn làm giúp một số công việc riêng. Tôi nghe vậy, để bụng vậy, đâu có ngờ..."
"Mẹ tôi với anh ấy... mấy lần rồi?"
Lão bộc gãi tai:
"Dạ... Tôi thiệt không nhớ. Thằng Tuấn kỳ này nghỉ dưỡng quân dài ngày, nghe đâu đến hết mùa mưa. Bữa nào hắn cũng tới..."
"Nghĩa là ngày nào mẹ tôi cũng xuống?"
"Cũng có khi không vì thầy ở nhà."
"Ba tôi không biết chú?" .
Lão lắc đầu:
"Làm gì, cậu Hai. ổng mà biết, tôi chắc phải nhảy vô hòm."
"Tốt, đừng nói chuyện này với bất cứ ai, nhé."
"Dạ... Cậu không dặn tôi cũng hiểu."
Tôi trở về phòng. Chợt nhớ mấy tuần gần đây mặt mày mẹ bỗng tươi tỉnh hẳn ra. Bà đã chịu ra khỏi phòng, hỏi han chuyện học hành của tôi. Mẹ còn hứa cuối tháng này sẽ đổi cho tôi chiếc xe mới. Thì ra, âm dương điều hòa có khác.

 

Đúng như lão bộc nói, gã thanh niên nghỉ dưỡng quân khá lâu Gần một tháng từ ngày tôi nhìn thấy hai người ân ái bên trong lỗ khóa, hắn đến với mẹ thường xuyên. Vô hình chung tôi với lão bộc trở thành hai tên gác cửa. Mẹ càng lúc càng bị gã thanh niên hớp hết hồn vía. Bà mê hắn như một tín đồ cuồng tín mê tôn giáo của mình, và phục vụ hắn như một tôi tớ trung thành phục vụ chủ. Nếu nói theo ngôn ngữ kiếm hiệp thì công lực của hắn có lẽ đã đến mức thượng thừa, hắn đáp ứng một cách trọn vẹn những đòi hỏi của mẹ. Lúc đầu, tôi nghĩ, mẹ đến với hắn nhầm mục đích trả thù ba. Nhưng dần dà qua chung đụng thân xác, mẹ mới khám phá thấy một điều là đâu phải chỉ có ba, đàn ông lắm kẻ còn tuyệt vời gấp bội. Một lần hắn hỏi mẹ:

"Tuấn làm chị sướng bằng ông chủ không?"
Mẹ vừa vuốt ve hắn vừa bĩu môi:
"Lão già đó mà nói làm gì. Chỉ nhờ ngoại khoa không "Ngoại khoa cũng đã vậy."
"Nhưng cái chính mà yếu xìu thì coi như vất đi."
Tôi thấy mẹ bất công. Ba tuy không bằng gã thanh niên này thật, nhưng "yếu xìu' như mẹ nói thì oan quá. Tôi nhớ lại ìân đầu tiên nhìn trộm hai người quần nhau, mẹ cũng chết lên chết xuống vậy, và theo lời chị Hai thì ba có rất nhiều ngón nghề, dâm đãng như chị còn ghiền ba như ghiền thuốc phiện nữa là mẹ.

Gã thanh niên đưa tay búng búng đầu vú mẹ nghịch ngợm:
"Hôm trước Tuấn gặp ổng đi với bà nào trông giống chị lắm."
"À. Con em gái khốn nạn của chị đấy. Lúc trước chị buồn lắm, bây giờ thì hết rồi, còn mong lão già ghen nặng con nhỏ, như chị đang ghiền Tuấn..."
"Ghiền thật không?"
Mẹ chồm lên hôn say đắm đôi môi hắn. Giọng mẹ thiết tha:
"Còn phải hỏi. Tuấn mà bỏ chị, chắc chị chết... Anh ơi Anh gọi em bằng em đi."
"Tuấn nhỏ hơn chị cả con giáp..."
"Đâu cần tuổi tác... Anh... Gọi đì..."
"ừ Em ơi..."
"Em đây... Anh ơi, đụ em... Em thèm."
"Mới xong đấy thôi..."
"Nữa anh ơi... Anh đụ sướng, em không biết chán. Ước gì anh với em sống mãi cạnh nhau, để mỗi lần thức giấc, sờ tay qua là đã có anh... Anh ơi... Em yêu anh. Đụ em đi."

Gã thanh niên lại đè mẹ ra, họ lại giao hoan cuồng loạn. Hắn chơi mạnh thật, dai sức thật. Hắn còn biết cách "bế tinh", muốn ra lúc nào tùy ý. Mẹ chết mê chết mệt hán cũng là điều hợp lẽ. Tôi mong mình cũng có được cái sinh lực vô bờ bến của hắn. Tôi nghĩ năm nay mình chỉ mới mười bảy, vật chất sung túc thừa mứa, nếu đừng buông thả quá đáng, bằng tuổi hắn, chưa chắc đã ai mạnh hơn ai.Nhưng lỡ biết mùi đời rồi, làm sao tôi kiềm chế được con lợn lòng ngày đêm lồng lộn đòi thỏa mãn? Mấy tháng trời "chay tịnh", tôi thật vô cùng khổ sở. Tôi thủ dâm liên miên, đến nỗi nhiều buổi sáng thức dậy, chân tay mỏi rã nhấc lên không muốn nổi. Phải tìm nhanh một cái lỗ, nếu không tôi dám trở thành "ngọa triều' chứ chẳng chơi.

Tán gái? Nếu chịu kiên nhẫn một chút kể cũng không khó. Trông bề ngoài tôi thuộc loại đẹp trai sáng sủa, lại con nhà giàu, tán, làm gì không dính một hai em. Nhưng khổ nỗi tôi đâu thể tán những em lớn hơn, mà bằng trang lứa hoặc nhỏ thua thì... chán như cơm nếp! Em nào cũng ngờ nghệch ngơ ngáo, cũng lãng mạn kiểu mực tán đề thơ, ép hoa ép bướm, chép lưu bút ngày xanh. Mới đụng đến bàn tay đã đỏ mặt tía tai, đã mang ông bô bà bô ra làm lá chắn. Tôi đâu cần loại tình ái "tự lực văn đoàn" đó? Yêu đương theo quan niệm của tôi phải đi kèm với cái giường, với sự cọ xát vào ra giữa hai bộ phận sinh dục, phải lênh láng dâm thủy, phải tung tóe tinh trùng, phải rên siết cào cấu phải nấc nghẹn giật nẩy. Bọn con gái mới lớn thuộc nòi nhà lành coi như chẳng đủ tiêu chuẩn, tán làm gì thêm phí thì giờ.

Chỉ có một loại hợp với tôi là những em đã rách, những chị nửa đường gãy gánh, những mợ sồn sồn thèm của chua. ĩ in loại đó ở đâu bây giờ? Tôi e mình phải lớn thêm vài tuổi như gã thanh niên, mới mong có điều kiện thuận tiện để thi thố tài năng.

Tôi suy nghĩ muốn bể đầu, cuối cùng đành quay về với "cây nhà lá vườn". Tuyết. Chỉ có Tuyết là tương đối dễ dụ nhất. Nhưng dụ cách nào đây? Từ hôm bị tôi làm cho tan nát kiếp huê, Tuyết lặn luôn, chẳng thấy mặt ngán mũi dài ra làm sao, muốn dụ nó phải tìm cách gặp và phải bất trúng huyệt đạo sinh tử nào đó, làm nó tê liệt từ thể xác đến tinh thần mới hòng ăn thua. Chợt nhớ con bé này thương bố hơn bất cứ người nào khác trên đời. Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi. Phải ròi, tại sao không khai thác tận tình "nhược điểm" này nhỉ?

Ngay chiều hôm đó tôi đến trường Tuyết, dựng xe bên lề ngồi hút thuốc vặt chờ giờ tan học. Vừa thấy Tuyết bước ra khỏi cổng, tôi đã vội vàng phóng tới:
"Tuyết, lâu quá em không ghé anh."
Tuyết giật mình nhìn tôi trân trối. Cô bé không ngờ tôi còn dám tìm nó. Không kịp để Tuyết hoàn hồn, tôi bồi thêm:
"Anh, anh nhớ Tuyết quá."
"Đừng có nói chuyện xằng bậy, tôi không muốn gặp anh, tránh ra."
"Tuyết, còn giận anh à. Anh nhớ Tuyết quá mà, anh nói thật, anh, anh..."
"Tránh ra."
Tuyết nói lớn. Nhìn vẻ mặt, tôi biết con nhỏ đang còn giận tôi căm gan. Bèn đổi chiến thuật:
"Thôi được, nếu Tuyết đã quyết hệt như thế anh cũng đành chịu. Thật ra, anh đến đây tìm Tuyết một phần vì nhớ, phần nữa, quan trọng hơn là mong Tuyết giúp anh giải quyết một vấn đề có liên quan đến hạnh phúc của bố mẹ chúng ta. Bao lâu nay anh khổ tâm quá, cứ phân vân chẳng biết có nên cho Tuyết biết hay không, bởi lẽ anh biết Tuyết thương ba lấm..."
Tôi nói trơn tru lưu loát một thôi một hồi. Tuyết nghe, nhiều phần không hiểu, nhưng cũng hỏi: .
"Anh còn dở trò gì nữa đây."

Thế là tôi cố làm cho khuôn mặt mình chảy dài thảm sầu như cha vừa mới chết, rồi tôi thêm mám dặm muối cho câu chuyện thông dâm giữa dì Hoa với ba tôi trở nên một thiên tình sử đầy hỉ nộ ái ố. Cuối cùng tôi kết luận:
"Anh thương mẹ anh, anh cũng biết em thương ba em. Anh không muốn mẹ biết chuyện này, bà sẽ rất đau khổ. Anh chắc em cũng cùng tâm trạng với anh..."
Mặt Tuyết mỗi lúc một trắng bệch. Hai mắt nó rơm rớm:
"Anh nói thật chứ. Tôi... Tôi không tin anh đâu."
"Em tin hay không sự thật vẫn sờ sờ ra đó. Ngày mai, em cúp cua một buổi, giả vờ đi học rồi quay về nhà,
khoảng chín giờ, sẽ biết ngay."

Tôi nói xong, làm mặt nghiêm, chào Tuyết, leo lên xe phóng vụt đi. Tôi đoán Tuyết sẽ đứng lặng trên lề đường ít nhất một hai phút, choáng váng vì cú đấm tôi vừa phóng ra. Thế nào nó cũng sẽ làm theo lời tôi. Tôi cầu mong ngày mai ba lại sẽ đến ân ái với dì Hoa. Lúc trước, hai người còn đưa nhau vào khách sạn, nhưng độ sau này có lẽ sợ tai vách mạch rừng nên "làm ăn" ngay tại nhà cho kín đáo. Từ lúc ba tôi trúng thầu, ba Tuyết xuống Vũng Tàu coi sóc điều hành nhân công, mỗi cuối tuần chỉ về một ngày, lợi dụng cảnh "vườn hoang nhà trống", hai người tha hồ bướm ong thoải mái. Tôi quên nói, ba Tuyết là phó giám đốc hãng thầu của ba tôi. Quan hệ giữa hai người từ trước đến nay khá mật thiết. Ba Tuyết nể trọng ba tôi rất mực, chắn chắn ông không thể ngờ ông anh cột chèo ông hết lòng yêu kính, đã bao lâu nay ngày nào cũng cưỡi lia chia trên bụng vợ mình. Sở dĩ tôi biết được địa điểm hành lạc hiện tại của hai người cũng là qua miệng mẹ tôi, với gã thanh niên. Mẹ nói bà biết hết, nhưng "càng tốt, thằng chả càng sa đà thì em với anh càng có cơ hội mặn nồng, phải không anh?"

Hôm sau, ba vừa lái xe ra đi, tôi lập tức nhào xuống phòng khách ngồi chờ. Tôi hy vọng nội trong buổi sáng hôm nay, thể nào ba cũng sẽ ghé dì Hoa. Quả nhiên, chỉ
một tiếng đồng hồ sau chuông điện thoại reo, tiếng Tuyết bên kia đầu dây nghẹn ngào:
"Anh Tú... Em thấy rồi..."
Tôi giả bộ ngây thơ:
"Thấy cái gì?"
"Thì ba anh với mẹ..."
"À à Đấy em còn bảo anh đặt điều nữa thôi? Mà làm sao em thấy?
"Em... Em cúp cua đứng chỗ ngã tư... Mà thôi, để gặp anh em sẽ kể. Em đang dùng điện thoại dưới phòng khách, nhỡ họ xuống bắt gặp thì khổ. Anh Tú, đến đón em đi."

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Kế hoạch xem như đã thành công già nửa. Tôi nói Tuyết ra đầu đường đứng chờ, sẽ đến ngay.

Tôi đưa Tuyết về nhà mình. Suốt trên đường đi Tuyết rấm rứt khóc mãi. Tôi luôn miệng dỗ dành, nói từ từ anh em mình sẽ tìm cách tính. Đĩeu cần nhất là đừng cho mẹ tôi và ba Tuyết biết, chuyện sẽ trầm trọng không cách chi tháo gỡ được.
"Nhưng làm sao, gỡ làm sao, anh Tú?"
Tuyết hỏi tôi, giọng sũng ướt nước mắt. Tôi trả lời:
"Anh đang nghĩ đây, giờ thì chưa ra nhưng tin anh đi, sớm muộn cũng có giải pháp."
"Sớm muộn là bao giờ?"
"Làm sao anh dám quả quyết là bao giờ. Anh cũng đang rối ruột đây."
Tôi mở cổng cho Tuyết. Nghĩ, chắc chấn giờ này mẹ đang lăn lộn với gã thanh niên dưới nhà kho, tôi tha hồ làm mưa làm gió. Lòng tôi nóng như lửa đốt. Sự thèm khát bao tháng nay nung nấu, giờ nhìn thấy Tuyết mơn mởn trước mặt, tôi chỉ muốn vồ lấy nhai ngấu nghiến. Nhưng tôi cố nén, vì biết sẽ không thể hấp tấp được, hư chuyện ngay. Kế hoạch sắp đặt công phu thế này mà xôi hỏng bỏng không thì chỉ có nước trào máu họng mà chết! Vừa đặt đa xuống sa lon, Tuyết lại hỏi:
"Làm thế nào anh?"
"Này, cô bé, chùi ngay nước mắt nước mũi giùm anh. Nhỡ mẹ anh về hỏi lý do thì phen lắm."
Tuyết vội vàng đưa chiếc khăn "mùi xoa" chậm mắt.
Tôi nói:
"Lên phòng anh, mình nói chuyện."
Tuyết lắc đầu:
"Nói ở đây cũng được, em không lên đâu."
Tôi biết nó đang nghĩ đến kỷ niệm cũ. Nhưng tôi dụ:
"Lên trên đó kín đáo, chẳng ai nghe. Chuyện này càng bí mật càng tốt. Nói ở đây anh ngại quá. Bà người làm mới tò mò làm."
Cuối cùng, có lẽ nghĩ đến sự an nguy của hạnh phúc bố mẹ, con bé đành nhắm mắt đánh liều theo tôi. Tôi mừng vì lại bước thêm được mộl bước dài trong kế
hoạch.

Tuyết ngồi xuống chiếc ghế hôm trước nó đã ngồi, hai bàn tay xoắn lại đặt trong lòng, vẻ vừa hoang mang vừa âu lo của Tuyết tuy có ít nhiều làm tôi trắc ẩn, nhưng ngọn lửa thèm khát bùng lớn ngọn trong tôi, nhanh chóng lấn át mọi suy nghĩ khác. Tôi đến cạnh Tuyết, đặt tay lên vai nó. Tuyết thu người nhỏ lại, sợ hãi. Tôi nói:
"Nào, bây giờ Tuyết kể anh nghe em đã thấy gì?"

Tuyết ngập ngừng một chút rồi lại rơm rớm nước mắt:
"Em chờ chỗ ngã tư đến gần mười giờ thì thấy ba anh đậu xe cách nhà em khá xa bước xuống đi bộ. Đợi ổng vào một lúc lâu em băng qua đường dùng chìa khóa riêng vào theo. Phòng khách vắng tanh chẳng có ai, em rón rén lên râu, đứng một lúc trước cửa phòng mẹ, cúi nhìn qua lỗ khóa..."
"Rồi sao nữa?"
"Thì... thì..."
Tuyết ấp úng đỏ mặt. Tôi xoay nghiêng cố giấu nụ cười. Còn trăng với sao gì kia chứ. Lại những màn du dương cụp lạc ba đã từng kể cho chị Hai nghe, ba đã từng làm với chị, với mẹ. Tôi bỗng quỳ xuống chân Tuyết, nam hai bàn tay nó bóp nhè nhẹ, ngước lên nhìn đắm đuối:
"Tuyết ơi... Anh đâu có nói xạo phải không?"
Tuyết rút hai bàn tay giấu ra sau lưng:
"Anh đứng dậy đi... Làm sao? Anh nói đi?"
Chẳng làm sao hết. Tôi nghĩ, mặc xác ba với dì Hoa, mặc xác mẹ với gã thanh niên, mặc xác em với mớ tình thương nhì nhằng máu mủ. Tôi đang nóng ran cả người, đang mờ mát trước tấm thân tròn trịa dậy thì. Từ ngày có tí hơi trai, Tuyết nẩy nở trông thấy. Hai gò vú đã nhô cao căng nở, vòng hông đã đẫy đà, chiếc áo dài trắng xẻ nách cao để lộ một khoảng da sườn trắng muối, cái quần satanh căng láng trên hai bắp đùi, vòng xì líp minh ẩn hiện... Càng nhìn, tôi càng thấy rạo rực đến muốn ngập thở. Tôi vùng đứng đậy vòng tay ôm Tuyết:
"Tuyết ơi... Anh yêu em..."
Tuyết dấy nẩy, hốt hoảng vùng ra: .
"Anh Tú... Không..."
Nhưng đầu óc tôi đã đầy ắp những cảnh tượng dục lạc, tôi điên cuồng siết chặt vòng tay. Tôi hổn hển:
"Tuyết... Tuyết... Cho anh..."
"Không... Không... Không... Tôi la lên bây giờ..."
"Chẳng có ai ở nhà hết, em la, vô ích..."
"Anh Tú... Tú... Buông ra, trời ơi... Buông ra..."


<< Lùi - Tiếp theo >>